Trong ngàn vạn con người, bạn gặp được người cần gặp, trong ngàn vạn năm, giữa mênh mông hoang hoải vô tận của thời gian, không sớm một bước cũng không muộn một bước. - Trương Ái Linh. (1) Quanh co khúc khuỷu, nắm tay Cẩn đi trên con đường nhỏ hẹp. Với hình ảnh lãng mạn này, con đường này thật sự là có chút xấu xí, không có đá tảng, không có đá cuội, chỉ có bụi đất cùng những viên đá vụn. Không nhanh không chậm bước đi, cảm giác không thoải mái sau khi say rượu đã chậm rãi biến mất, đầu óc cũng trở nên tỉnh táo rõ ràng, thỉnh thoảng cười đùa cùng Cẩn. Không biết lúc nào đã đi tới bờ sông nhỏ. Nhớ kỹ khi còn bé, nước sông chảy rất xiết, mà bây giờ, lại đục ngầu, nước cạn, nhìn thấy được sỏi đá trần trụi. Dòng sông nhỏ, đã giáng cấp thành dòng suối nhỏ. Bỏ đi ý nghĩ muốn nghịch nước, ngồi xuống bãi cỏ. Qua rồi mùa những bụi cỏ xanh um tùm phát triển, cỏ dại thay thế, khắp nơi cũng chỉ còn lại những bờ bụi hanh khô úa vàng. Hoặc chờ đợi lửa lớn bất tận, hoặc bị gió bẻ gẫy mang đi, phiêu dạt cô linh... "Xem ra, tới không phải lúc rồi!" Tôi vừa cười vừa nói, "Có chút hiu quạnh!" Tôi đặt tay trái lên tay phải Cẩn, nàng quay đầu nhìn tôi, khẽ nở nụ cười, quay đầu, nhìn thẳng như trước... Cẩn cười không khỏi làm tim tôi đập rộn lên, tuy rằng đã không phải là lần đầu tiên thấy, không biết nên hình dung như thế nào – đại loại là thản
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phong-cuong-lao-su-lang-due/2240840/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.