Cứ như vậy nằm trên đùi Cẩn, ánh mắt của nàng nhìn thẳng phía trước. Từ góc nhìn của tôi, thấy nàng chớp mắt, lông mi cong cong.
Cẩn cúi đầu, nhìn tôi một cái, cười cưng chiều, sau đó lại tiếp tục nhìn phía trước.
Theo hướng nhìn của ánh mắt nàng, nàng đang nhìn mặt trời lặn sau dãy núi. Ánh tà dương, dù không phải vẻ đẹp kinh động trời đất, lại mang một phần thanh thản và bình yên.
"Ở đây thật đẹp!" Cẩn nhìn ngọn núi phía xa, ánh nắng chiều chiếu vào trên mặt Cẩn. Thần thái điềm tĩnh làm tôi mê say. Chạng vạng mang đến ý vị không thể gọi tên, trực giác chỉ biết đã gần kề thiên đường chốn nhân gian! Cẩn trong mắt tôi, vẫn luôn tĩnh lặng, như một gốc phong lan mọc ra trên một ngọn núi yên tĩnh, trên cánh đọng những giọt sương sớm trong trẻo, tản ra mùi hương thoang thoảng.
"Hì hì, em biết cô sẽ thích nơi này!" Tôi cười đùa nói. "Nếu cô thích thì buổi tối ở lại đây, một hồi em trở lại tìm chú Thành mượn lều vải với túi ngủ!"
"Ở lại được không? Không có nguy hiểm gì chứ..." Cẩn có chút bận tâm.
"Nguy hiểm? Ngày tránh hổ dữ, tối né rắn độc. Nhai xương hút máu, giết người như ngóe..." Tôi cười xấu xa, ban đầu Cẩn còn có vẻ lo lắng, nghe tôi nói như vậy, liền nhanh chóng bật cười. Xem ra công phu chọc cười của tôi đã đạt tới đỉnh cao.
"Nguy hiểm vậy à?"
"Sợ không?"
"Sợ? Không có việc gì, có em ở đây, không phải em có khí
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phong-cuong-lao-su-lang-due/2240841/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.