Ở một vài thời điểm, nụ hôn có đôi khi không cần quá nhiều lý do và ngôn ngữ, hôn chính là một cách biểu đạt, là một loại thổ lộ. Hôn có thể tiêu trừ ngăn cách giữa người với người, có thể làm hai người yêu nhau càng yêu nhau, có thể làm hai linh hồn càng thăng hoa.
Nhẹ nhàng xâm nhập, giữa răng môi có chút ngọt ngào, có chút rụt rè, có chút chờ mong, có chút ngượng ngùng, muốn nghênh lại cự, như giận như dỗi, cực thuần cực mỹ, dư vị dài lâu. Cảm giác được Cẩn nhẹ nhàng run rẩy, như lá cây trong gió.
Một ngọn lửa thiêu đốt lý trí tôi, từ môi nàng một đường hôn xuống, lướt xuống xương quai xanh tinh xảo. Nhẹ nhàng kéo áo khoác của nàng ra, cởi bỏ cổ áo lớp sơ mi mỏng manh, hơi thở mê say bao quanh tôi, da thịt trắng nõn, bờ vai mảnh khảnh, một đường hôn tới, phủ lên sắc đỏ nhàn nhạt, như được nhuộm cùng một sắc...
Tay của tôi trở nên không hề an phận, từ phía sau dò vào trong áo Cẩn, mơn trớn da thịt mềm mại.
Nàng ôm đầu tôi, hơi thở nặng nề của nàng quanh quẩn bên tai, làm tôi càng trở nên điên cuồng, giống như không thể khống chế. Thuận thế trượt xuống.
Nàng kéo tôi lại... "Đừng!" Thanh âm nhỏ vụn từ trong miệng nàng phát ra.
Cảm giác giống như bị người gõ một gậy, tôi ngừng động tác, ngực có chút mờ mịt, còn có chút nhàn nhạt mất mác.
Cẩn trong lòng tôi đã là sắc mặt ửng hồng, nàng nhìn tôi, hai mắt hơi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phong-cuong-lao-su-lang-due/2240843/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.