Gần tới năm mới, Cẩn nghỉ, Dương Dương cũng nghỉ.
Liên tiếp mấy ngày, lái xe từ thành đông đến thành tây, từ nội thành ra ngoại thành chơi một lần. Đi trượt tuyết, lên núi bắn chim, tạc băng bắt cá, ngồi xe trượt tuyết từ sườn núi trượt xuống. Đi doanh trại ăn thịt heo, đêm đến trong lều nướng. Ăn chơi xả láng bừng bừng vui đến quên trời đất.
Dương Dương bắt đầu càng ngày càng dính tôi, mỗi lần mang nó trở về nhà đều lôi kéo tôi không cho tôi đi, riết không thể làm gì khác hơn là dỗ thằng bé ngủ rồi tôi lại lặng lẽ rời đi. Mỗi ngày buổi sáng đều bị Dương Dương gọi điện đánh thức nói là mẹ làm điểm tâm muốn tôi qua ăn. Chúng tôi như là người một nhà, rồi lại như có một khoảng cách, luôn cảm thấy là lạ.
Ngồi ở phòng khách cùng Dương Dương ráp mô hình. Tôi cầm công cụ ở bên cạnh nhìn, Dương Dương ráp lại, chỉ chốc lát đã ráp được hơn phân nửa. Thằng bé cực kì hưng phấn, tràn đầy cảm giác thành tựu.
"Minh Minh xem, cái này đặt chỗ nào?" Dương Dương cầm bản vẽ chạy tới hỏi tôi, đứng trước mặt tôi, hai tay mở bản vẽ cho tôi xem.
Đang cẩn thận nghiên cứu, điện thoại vang lên.
Bảo Dương Dương chờ một chút, đặt cây kéo trong tay và dao khắc lên bàn, thuận tay nhấc điện thoại.
"Xin chào!"
"Đỗ Cẩn phải không? Anh là Hiên!"
Trong lúc nhất thời không nghe rõ, không khỏi hỏi lại: "Xin chào, xin hỏi ngài là ai?"
Người trong điện thoại
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phong-cuong-lao-su-lang-due/2240855/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.