Từ khi Minh nhi đi rồi, cuộc sống khôi phục vẻ bình lặng của ngày xưa, chuyện bất đồng duy nhất, là có Dương Dương bên người.
Trong điện thoại, Minh nhi không chỉ một lần hỏi Dương Dương thế nào. Hình như em còn để tâm thằng bé hơn cả tôi. Mỗi buổi tối điện thoại vang lên, vẻ mặt Dương Dương đều vui sướng chạy đi bắt máy, sau đó vui vẻ kêu "Minh Minh"!
Vừa vui vừa buồn, không biết về sau, khi Dương Dương hiểu được phần tình cảm không được thế tục chấp nhận này, nó sẽ có suy nghĩ gì, có bị chấn động tâm lý không.
Trời dần dần ấm lên, băng tuyết đã tan hết. Đột nhiên hy vọng mùa hè tới, mong đợi khi mùa hè bắt đầu, nhóc con trưởng thành kia sẽ lưng bọc hành lý đúng hạn mà về.
Những ngày đằng đẳng, sẽ không bởi vì chờ đợi mà qua mau một chút. Đôi lúc nhìn ngoài cửa sổ thẫn thờ, hình như bóng dáng quen thuộc kia lại đột nhiên xuất hiện trong mắt, sau đó chạy như bay đến, trước mắt hiện lên, là gương mặt rạng ngời.
Tiếng chuông điện thoại phá vỡ buổi trưa vắng lặng, cũng tiêu trừ một chút buồn ngủ của tôi. Cầm điện thoại di động lên, nhìn tên người gọi, "Hàn Học Hiên" ba chữ làm tôi có một chút chần chờ. Từ khi Minh nhi đi, anh ta không hề liên lạc với tôi, không biết có phải là lại muốn gây thêm phiền phức gì hay không... Trong lòng có một chút bất an, không có việc gì thì không đến gõ cửa, không biết lúc này đây là lại có
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phong-cuong-lao-su-lang-due/2240879/chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.