Ngọn đèn không đủ sáng, lại đủ để thấy rõ khuôn mặt trẻ tuổi của em. Không phải đêm trăng tròn, tay trong tay sóng vai đứng.
Trên gác chuông xa xa, ngọn đèn lấp lánh, đường Trường An vắng lặng. Hưởng thụ gió trên tường thành thổi nhẹ, nghe em nhỏ giọng tâm tình, những thước phim quá khứ không ngừng hiện ra trước mắt. Trong những hồi ức ấy, đôi ta đều mang bóng dáng ngày xưa.
Lần đầu tiên, trong hành lang va chạm. Những quyển bài tập trên tay rơi đầy đất, một tiếng xin lỗi cứng nhắc, lại mang theo ánh mắt ngạo mạn. Khi đó trong mắt tôi, em là một đứa nhỏ nghịch ngợm. Không hề cảm thấy tức giận vì hành động lỗ mãng của em, chẳng qua là cảm thấy rất buồn cười. Một thiếu niên bướng bỉnh, còn nghĩ em chẳng biết thế nào là buồn. Có lẽ, ở cái tuổi đẹp nhất đời người ấy, em vẫn còn đang trong giấc mộng cầu vồng, loá mắt, mỹ lệ.
Lần đầu tiên, đối mặt trong lớp. Trong mắt em có một chút kinh ngạc, mặc dù em cực lực che giấu, nhưng vẫn không giấu được sự chột dạ và thấp thỏm. Muốn đùa cợt em, cuối cùng vẫn là bỏ đi ý định đó. Sự thuần khiết trong mắt em làm tôi không đành lòng, không muốn làm một nhóc con kiêu ngạo bị bẽ mặt trong lớp học.
Lần đầu tiên, gọi em trả lời câu hỏi. Nghĩ tới đáp án của em chưa chắc theo khuôn phép cũ, lại không ngờ tới rằng sẽ bị em hỏi ngược. Khóe miệng vểnh lên, trong ánh mắt lộ vẻ trêu chọc. Một câu "Cô đoán
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phong-cuong-lao-su-lang-due/2240880/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.