Giai điệu của 《Ám hiệu》 làm tôi bừng tỉnh từ trong mộng, không thể làm gì khác hơn là dậy nghe điện thoại.
Bị đồ đệ yêu quý của mình đánh thức từ trong thanh thản và an nhàn, đương nhiên cậu ta cũng không thể tránh khỏi bị tôi mắng cho một trận.
Phía sau lưng hơi nhột, đầu ngón tay của Cẩn mơn trớn theo hình xăm của tôi, khiến tôi không có lòng dạ nào tiếp tục nói chuyện điện thoại cùng đồ đệ, có chút thấp thỏm, cũng có chút kích động, hết lần này tới lần khác đồ đệ lại lải nhải trong điện thoại không ngừng, cuối cùng là bị buộc đến thẹn quá thành giận.
Ném điện thoại qua một bên, bắt lại bàn tay đang tác quái. Nằm ở trên giường, nhìn trần nhà muốn nói gì đó, lại trong lúc nhất thời không biết nên bắt đầu nói từ đâu.
Một đêm điên cuồng, bây giờ nhớ tới cũng có chút ngượng ngùng. Quay đầu nhìn sang, vừa vặn cùng Cẩn đối mắt. Tâm tư của tôi nàng tự nhiên sáng tỏ, giả vờ không biết nhìn xung quanh.
Ngẫm lại tối hôm qua, không tự chủ nở nụ cười, sao tôi lại cảm thấy được việc nhờ đưa khăn là một cái hố... Có điều... Là hố thì tôi cũng nhảy, nói tóm lại hiệu quả rất không tệ...
Xoay người ôm lấy Cẩn bên cạnh đang ngẩn ra, vốn là muốn tìm chuyện để nói, lại phát hiện cả hai đều như đang nói chuyện đâu đâu. Thấy nàng khép hờ hai mắt, tóc vương trên trán, lại làm tôi rung động. Mặt có chút nóng lên, Cẩn dùng ánh mắt khác nhìn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phong-cuong-lao-su-lang-due/2240883/chuong-65.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.