Ở Tây Đường hai ngày, chuyện phu xe gây hấn Cẩn lo lắng vẫn không hề xảy ra. Nhưng thật ra trước khi rời đi chúng tôi lại gặp người phu xe đó ở trạm vận chuyển hành khách, gã nhìn thấy chúng tôi liền tránh ra xa. Xem ra trên thế giới này người ta chỉ giỏi bắt nạt kẻ yếu.
Lúc đến Hàng Châu đã là gần trưa, may mà đã sớm đặt phòng trước. Vị trí rất đẹp, Tây Hồ ở một bên, đẩy cửa sổ ra liền thấy được Tây Hồ. Không phải cuối tuần, du khách cũng không nhiều. Vốn định trước là xếp xong hành lý sẽ đi ăn tuý ngư Tây Hồ và tôm nõn Long Tỉnh, kết quả lúc buông hành lý xuống hai người đều thấy mệt mỏi, lười bôn ba. Cuối cùng là ăn qua loa bát mì sợi lấp đầy bụng ở gần đấy.
Chậm rãi đi dạo dọc theo Tây Hồ, nhìn thấy du thuyền. Lúc ở Ô Trấn và Tây Đường tự nhiên đã biết Cẩn thích chơi thuyền, đến Tây Hồ, tự nhiên không thể thiếu tiết mục chèo thuyền dạo chơi.
Vẫn luôn cảm thấy cuộc sống mấy ngày nay tựa thần tiên. Gió nhè nhẹ thổi, cả người lười biếng, nửa ngồi nửa nằm, khép hờ hai mắt, thích ý vô cùng. Cầm một bình trà trên tay, uống trên thuyền, không biết là nhà đò cố ý hay bất cẩn, thuyền lắc mấy cái, thiếu chút nữa sặc không nói, nước còn chảy đầy xuống cổ.
"Ngồi dậy coi! Xem bộ dạng em kìa!" Cẩn ngồi đối diện cười vỗ vỗ chân tôi. Đưa khăn giấy cho tôi -- "Bình thường thấy khỏe mạnh lắm mà, hôm nay làm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phong-cuong-lao-su-lang-due/2240887/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.