Giữa trưa ngày hôm sau, cả ba đến Tây An.
Suốt chuyến bay, ngoại trừ Dương Dương hưng phấn tăng vọt, tôi và Cẩn đều im lặng không nói gì. Không biết mình sắp đối mặt với tình huống gì, có chút thấp thỏm bất an. Trên đường đi, Cẩn đều gắt gao nắm chặt tay tôi, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn ra được trong lòng nàng chứa đầy tâm sự.
Xuống máy bay, bắt taxi đi vào nội thành. Ở trên xe gọi điện thoại cho anh Lễ, anh Lễ nói bác trai và dì đều giận đến đòi mạng, trước tiên đừng về thẳng đây. Muốn tụi tôi tìm nơi để ở tạm, sau đó gặp mặt bàn lại.
Anh Lễ ở khách sạn Tây An chờ chúng tôi, anh Lễ làm cho Cẩn càng thêm bất an, nhưng xem ra nàng vẫn giữ vẻ trấn tĩnh, trong lòng nàng nhất định kinh hoảng dị thường, chỉ là vì có chúng tôi bên cạnh, nên nàng cố gắng duy trì vẻ vững vàng thường ngày của mình. Lại không biết, tôi đã quen thuộc đến có thể nhìn thấu tâm tư nàng, nàng càng như vậy, lại càng làm tôi lo lắng và đau lòng.
Mở cửa phòng, mang đồ vào. Vừa định rửa mặt, tiếng gõ cửa vang lên, là anh Lễ.
Ngồi trong phòng, chúng tôi đều không nói lời nào. Dương Dương nhìn tôi, rồi lại nhìn Cẩn, cảm thấy bầu không khí có chút không đúng. Dù sao cũng là con nít, nào có nghĩ được nhiều, tự nhiên là sẽ không biết vấn đề và phiền phức chúng tôi phải đối mặt.
"Chị dâu!" Tôi ngẩng đầu lên, nhìn chị dâu, "Dương Dương còn chưa
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phong-cuong-lao-su-lang-due/2240915/chuong-80.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.