“Cái này thật giống như bánh rán, chẳng lẽ đây chính là Tần Tang đê lục chi? Cũng không giống, tiểu tử!” Lão đạo sĩ từ đầu đến cuối không nói chuyện lắc đầu một cái nói.
“Món này không thể nhìn từ bên ngoài! Đây là rau hẹ thịt bột bao trứng. Trứng này là đặc biệt dùng lá cây dâu làm mồi cho gà mẹ, màu xanh biếc lại tốt, phối hợp với rau hẹ và thịt bột, đồng thời còn thể hiện trong ta có ngươi, trong lòng ta có ngươi, là ẩn ý của câu thơ này, là muốn biểu đạt nỗi nhớ của tư phụ với phu quân của mình.” Phượng Vô Song lưu loát giải thích, lúc này quanh người Phượng Vô Song giống như xuất hiện một quầng váng, vô cùng quý khí, làm cho người ta không dám nhìn thẳng.
“Tốt, tốt, tốt!”
“Rất tốt! Rất được lòng lão phu!” Không còn chuyện gì nữa chỉ có thể dùng từ để khen ngợi.
“Tiểu Lão, đồ đệ này của ta thế nào, cơm cũng ăn rồi, rượu cũng uống rồi, nên chấm dứt chuyện này thôi!” Lão giả râu bạc trong mắt mang theo vui vẻ cười nói với lão đạo sĩ.
“Được! Hôm nay lão đạo đã giúp huynh đệ giải quyết cọc tâm sự này! Các ngươi lui xuống đi!” Lão đạo sĩ ra lệnh.
Dĩ nhiên Phượng Vô Song không bỏ qua hai chữ đồ đệ mà lão giả kia nói, chẳng lẽ ---
Đợi trong phòng chỉ còn lại Phượng Vô Song và hai vị lão nhân, lúc này lão đạo sĩ mới cười híp mắt nói: “Tiểu nha đầu, còn không quỳ xuống bái kiến sư phụ của ngươi đi!”
Phượng Vô Song ngẩn người một chút,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phong-hoa-vo-song-cung-chieu-doc-phi/1432514/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.