“Ngươi là ai? Chuyện của lão phu chưa tới lượt phiên tiểu tử chưa đủ lông đủ cánh như ngươi xen vào!” Lão giả râu bạc vẻ mặt cao ngạo, thấy Phượng Vô Song chỉ là một tiểu hài tử liền giễu cợt một chút.
“Nếu như ta nói mấy món ăn này là ta làm, không biết lão tiên sinh ngươi có còn hứng thú muốn biết ta là ai không?” Phượng Vô Song vốn không để ý lời giễu cợt của lão, mặt không đổi sắc, bình tĩnh trả lời.
Điểm này ngược lại khiến trong lòng lão giả khẽ động, có rất người có thể mặt không đổi sắc trước ánh mắt nghiêm túc của lão, huống chi đây chỉ là một tiểu hài tử thoạt nhìn chừng hơn mười tuổi, giọng nói của lão không khỏi dịu dàng hơn một chút.
“Cái gì? Bách Hoa lâu không có người sao? Lại để tên tiểu tử thúi như ngươi làm đồ ăn, còn là món ăn giá trị ngàn bạc?”
“Sao lão tiên sinh không thử trước rồi hãy quyết định?” Mặc dù Phượng Vô Song xuyên vào thân thể mới mười ba tuổi, nhưng ở hiện đại lại là sát thủ hai mươi lăm tuổi, cảnh tượng gì mà nàng chưa từng thấy qua, ngay cả giết người cũng sẽ không nháy mắt. Chuyện này chỉ là hạt đậu nhỏ, dĩ nhiên nàng không có bất kỳ lo lắng hay sợ hãi nào, quan trọng hơn là, Phượng Vô Song tương đối tự tin vào tài nấu nướng của mình.
“Được, nhìn thể diện của Bạch lâu chủ, lão phu tạm thời thử trước một chút, nếu không tốt, lão phu nhất định sẽ trị tội Bách Hoa lâu này!”
Dứt lời, hai vị lão giả
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phong-hoa-vo-song-cung-chieu-doc-phi/1432513/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.