Bên ngoài, lá ngân hạnh rơi xuống, lặng lẽ đáp vào đống lá khô, bốn bề tĩnh lặng không một tiếng động, câu nói của Mạnh Thiếu Linh rơi xuống rõ ràng.
Tuy là câu hỏi, nhưng ngữ khí của cô ta lại mang vẻ chắc như đinh đóng cột.
— Cô ta vốn dĩ không hề nghĩ rằng, câu trả lời cho vấn đề này có thể không như ý mình.
Cô ta có vốn liếng và sự tự tin để kiêu ngạo, tất cả những điều đó đủ để khiến cô gái trước mặt phải tự thấy xấu hổ, thua kém.
Minh Ương yên lặng cụp mắt xuống, nhưng không chọn một trong hai phương án cô ta đưa ra. Thay vào đó, cô nhìn đối phương, thong thả nói: “Cô rất để tâm đến vấn đề này.”
Để tâm đến quyền sở hữu của chiếc váy cưới đó, để tâm đến cuối cùng anh sẽ trao nó cho ai.
Nụ cười bên môi Mạnh Thiếu Linh nhạt đi một chút, không còn như trước.
Minh Ương nhếch môi, nhàn nhạt bác bỏ mũi tên bắn về phía mình:
“Cô sai rồi, tôi chưa từng nghĩ đến việc muốn váy cưới của anh ấy.”
Đối với cô ta, đây không phải là một câu hỏi lựa chọn.
Đáp án nào, cũng không quan trọng.
Nhìn thẳng vào đối phương một cái, cô đứng dậy rời đi.
Cô vốn không muốn bắt đầu cuộc đối thoại này, bây giờ càng không có ý định nói nhiều.
Mạnh Thiếu Linh siết chặt thân cốc trong tay, đầu ngón tay trắng bệch. Nhìn bóng lưng cô rời đi, đôi môi mím thành một đường thẳng.
Tất cả những lời thoại đã chuẩn bị sẵn trong đầu, toàn bộ đều vô dụng.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phong-nguyet-bat-do-mang-li/2982801/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.