Khi nghe mấy lời này, mặt Can tướng đang từ trắng bệch trở nên đỏ bừng, sau đó tái xanh. Hắn cúi đầu, không rên một tiếng.
n Qua Chỉ mặt không cảm xúc nhìn nàng.
Phong Nguyệt ngẩng đầu thở dài, cố gắng lâm vào hồi ức: "Đó là một ngày cách đây mấy tháng, vị công tử này tới Mộng Hồi Lâu chơi, vừa lúc gặp nô gia ở hậu viện, lập tức đã bị dung mạo trêu ong gọi bướm, trầm ngư lạc nhạn của nô gia làm chấn kinh, thế nên muốn định cùng nô gia một đêm xuân."
n Qua Chỉ đuôi lông mày giật giật, Can tướng bỗng cảm thấy sau lưng mình chợt lạnh, nhịn không được phản bác: "Không có!"
"Là không thành, nhưng công tử cũng ngủ lại ở Mộng Hồi Lâu mà." Phong Nguyệt chớp mắt, nghiêm túc nói: "Đêm đó nô gia thử công tử cả đêm, công tử vẫn không tiết lộ thân phận của mình, nhưng ngược lại phát hiện bí mật của Mộng Hồi Lâu nô gia, lúc sau, cũng thường ngẫu nhiên khi gặp việc nào khó giải quyết sẽ tìm nô gia nhờ hỗ trợ."
n Qua Chỉ biểu tình chết lặng, duỗi tay chống cằm như xem diễn tuồng nhìn nàng.
Phong Nguyệt nuốt nước miếng, thẳng lưng: "Nô gia không nói dối, vị công tử này chẳng qua tới tìm nô gia hai lần. Bởi vì kiêng kỵ hắn tiết lộ bí mật nên nô gia đều đáp ứng. Vốn còn có chút hoảng sợ, sợ hắn là người xấu, kết quả hoá ra là người của công tử! Nô gia với công tử ngưỡng mộ đã lâu, như nước sông cuồn cuộn kéo dài không..."
"Câm miệng!" n Qua Chỉ đã
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phong-nguyet-bat-tuong-quan/1954438/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.