Mặc dụ Thanh Chiếu Thanh Tuấn là thi khôi lỗi, nhưng dù sao cũng là thực lực cảnh giới Tiên Hoàng, lúc này cái sừng xanh của hai người cũng bộc phát ra ánh sáng màu xanh loá mắt, lao thẳng ra ngoài.
Ầm! Trên cánh buồm, Vũ Tử Vi đứng lù lù bất động.
“Tộc nhân tộc Thanh Giác!”
Vũ Tử Vi nhìn thấy hai người Thanh Chiếu và Thanh Tuấn, không khỏi nói: “Ngay cả chúng ta mà ngươi cũng có thể luyện chế thành khôi lỗi”.
“Vậy ngươi hiểu lầm rồi, không phải ta luyện chế, ta chỉ sửa lại một chút cho mình sử dụng thôi”.
Tần Ninh thản nhiên nói: “Nếu đã đến đây thì đừng đi nữa, ta sẽ thử xem có thể dựa vào hồn phách của ngươi để tìm ra vị trí bản tôn của ngươi, đi giết ngươi hay không”.
Vũ Tử Vi nghe nói như thế, vẻ mặt lạnh như băng.
Nàng ta cũng là một vị Tiên Vương, điều khiển cơ thể của Cổ Y Lâm, bây giờ chính là cấp bậc Tiên Hoàng.
Tần Ninh lại dõng dạc nói sẽ bắt lấy nàng ta?
Dựa vào cái gì?
Hai khôi lỗi cảnh giới Tiên Hoàng?
Đừng có nằm mơ! Tần Ninh không khỏi nói: “Vừa rồi ngươi cũng đã nói đều nói thuyền Thanh Minh này là chí bảo của tộc Thanh Giác, bây giờ bị ta nắm trong tay, ngươi cảm thấy ngươi có thể chạy thoát được ư?”
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.