Tần Ninh nhìn người đàn ông trung niên, hơi cúi đầu, cười nói: "Văn Ngữ thúc, bố mẹ con có ở đây không?"
Liễu Văn Ngữ!
Một trong tứ đại trưởng lão trấn sơn của Dẫn Hồn tiên môn.
Vẻ ngạo mạn trên mặt Liễu Văn Ngữ biến mất, thay vào đó là một nụ cười ôn hòa, ông ta nói bằng giọng bình tĩnh: "Cha mẹ con ngày thường không có ở điện Thiên Hồn, chắc hẳn họ đang ở trong Văn Ngọc Cốc. Mấy ngày nay cũng chẳng có việc gì nhiều, bọn họ .... "
"Ųʼa ...... "
Lieu Van Ngữ moi noi được mot nửa thì đot nhien khung lại, đứng yen trên mặt đất lặng người nhìn Tần Ninh.
Một thanh kiếm xuyên qua bụng Liễu Văn Ngữ với tốc độ chóng mặt.
Máu nhỏ giọt xuống đất.
Mặc du Liễu Văn Ngu đa đạt toi canh gioi Tien Ton đại viên man, nhưng ở cự ly gần và không đề phòng như vậy thì Tần Ninh vẫn có thể đâm một nhát kiếm xuyên qua người ông ta.
"Vô Ngấn ... ngươi ... "
"Văn Ngữ thúc ... " Tần Ninh nhìn Liễu Văn Ngữ, nhịn không được hỏi: "Rốt cuộc thúc đã hợp nhất với kẻ nào của tộc Ăn Hồn?"
Bùm !!!
Trong nháy mắt, một tiếng nổ vang lên.
Liễu Văn Ngữ bị trọng thương, nhưng thân là một Tiên Tôn có thực lực hàng đầu, ông ta vẫn kịp dùng tà khí tạo ra một vụ nổ lớn khiến Tần Ninh bắn ra xa.
Tần Ninh không nói gì, đứng ở chân bậc thang, ngẩng đầu nhìn Liễu Văn Ngữ bên trên.
Những người đi cung Lieu Văn Ngữ cung hoan toan khiếp sợ trước cảnh tượng này.
"Tần Ninh,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phong-than-chau/1785926/chuong-11018.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.