Mà với thời gian trôi đi như nước, ai cũng có việc phải làm của mình.
Tần Ninh ngày ngày vẫn ở trong Dẫn Hồn Tiên Môn, say khướt và mộng mơ.
Chớp mắt, lại ba năm nữa trôi qua.
Một ngày.
Hồn Thượng Dạ đến Vô Ngấn Cốc để đưa rượu như bình thường.
"Nhị ca?”
Trong sơn cốc tĩnh lặng, hoa cỏ nở rộ.
Trong sơn cốc không có dấu vết của Tần Ninh.
Hồn Thượng Dạ bước vào tầng gác mái, nhìn Tần Ninh đang ngồi trước cửa sổ.
Lúc này, Tần Ninh đang ngồi ở trước bàn trang điểm, bộ quần áo luộm thuộm vứt sang một bên.
Hắn mặc một chiếc áo choàng màu trắng, thắt lưng màu xanh lá cây, cổ tay áo, cổ áo và viền áo được thêu bằng sợi tơ vàng nhạt, làm nổi bật khí chất vô song của một công tử thế gia.
Khuôn mặt tuấn tú, trừ bộ râu, hiển nhiên đã được sửa soạn cẩn thận.
Hồn Thượng Dạ nhìn dáng vẻ của nhị ca, trong lòng vui mừng, lập tức nói: "Nhị ca, huynh ... nghĩ thông rồi sao?"
Mười năm rồi!
Mười năm qua, Tần Ninh vẫn luôn ở trong Vô Ngấn Cốc, Táng Tiên Cốc, say khướt.
Lần đầu tiên sau mười năm, Tần Ninh bắt đầu sửa soạn.
Những gì còn sót lại của kiếp thứ chín đều đã hợp nhất lại với nhau, Tần Ninh ngày nay vẫn đẹp trai phi phàm đến vậy, khiến người ta rung động.
"Ù'm ...... "
Lúc này, Tần Ninh nhìn Vô Ngấn Tiên Kiếm trên bàn ở trước mặt, lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve thanh kiếm, gật đầu nói: "Nghĩ thông rồi."
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phong-than-chau/1785929/chuong-11015.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.