Rất nhanh, mấy bóng người xuất hiện ở lối vào sơn cốc.
Chỉ có một bóng người bước lên và đi vào thung lũng.
Nam Cung Vân mặc váy cung đình, dáng người xinh đẹp, từng bước đi đến trước túp lều tranh, nhìn Tần Ninh đang ở trong lều.
Hắn mặc một chiếc áo choàng trắng, dường như đã bị rách do mặc quá lâu.
Mái tóc dài của Tần Ninh được cuộn lên tùy tiện, dính rất nhiều rễ cỏ, râu trên mặt che đi khuôn mặt tuấn tú quyến rũ của hắn.
"Vô Ngấn ... "
Nam Cung Vân nhìn Tần Ninh đang ngồi xổm trên bậc thang, há miệng, trong mắt hiện lên một vệt nước mắt nhàn nhạt.
Tần Ninh ngẩng đầu nhìn Nam Cung Vân, bất giác đưa bình rượu lên, nhấp một ngụm, cười tự giễu nói: "Bây giờ làm gì còn Hồn Vô Ngấn, chỉ có Tần Ninh mà thôi."
Nam Cung Vân ngồi xuống, nắm lấy tay Tần Ninh, không khỏi nói: "Huynh .. Người đã đi rồi, huynh vẫn phải nhìn về phía trước chứ."
"Cái chết của Hồn Hiên Dật chỉ là ngoài ý muốn, nếu là huynh trước đây, có lẽ huynh sẽ giết hết Thiên Vũ Tộc và Phệ Hồn Tộc, chứ không nên uống rượu say khướt ở đây."
Tần Ninh nhìn Nam Cung Vân, không khỏi cười khổ: "Ta đã không còn là ta trước đây nữa rồi."
"Vân Nhi, muộ biết lần này trở về ta nhìn thấy cái gì không?"
Giọng nói Tần Ninh tràn đầy bi thương, hắn nhìn bia mộ của Hồn Hiên Dật, lẩm bẩm nói: "Ta nhìn thấy người ăn người, những gì ta nhìn thấy e là cho dù chết ta cũng không muốn nhìn thấy!"
"Bảy năm qua, mỗi ngày ta đều móc trái tim mình ra, giẫm nát nó, khiến ta quên đi tất cả chuyện xảy ra năm đó."
Tần Ninh đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn Nam Cung Vân, không khỏi nói: "Muội nói xem, ta có thể ... tin muội không?"
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.