Hắn ta cắn một miếng, một vị trí trên chiếc khăn che mặt tự động tách ra, đợi đến khi hắn ta cắn xong, cái khăn lại tự khôi phục lại như lúc ban đầu, thật thần kỳ!
Cái tên này, hơn một năm qua, chưa bao giờ tháo chiếc khăn che mặt này xuống.
Quả nhiên là bị nhốt ở nơi này bốn trăm năm, ai cũng trở thành kẻ ngốc.
Thế nhưng, Cửu Anh cũng đã thành thói quen.
Mấy người đồ đệ của Tần Ninh, không ai là người bình thường cả.
Chỉ là nói đi cũng phải nói lại, người bình thường, sao có thể trở thành đồ đệ của Tần Ninh!
“Cửu Anh, ta nghe sư tôn nói qua, ngươi là mãnh thú, huyết mạch kỳ lạ, không giống như là Thú tộc ở thế giới Vạn Thiên, có thể đột phá cực hạn, sư phụ mang theo ngươi trên người, xem ra là vô cùng thích ngươi”.
Cửu Anh ra vẻ kiêu ngạo, đó là tất nhiên.
Trần Nhất Mặc cười nói: “Ta biết sư tôn có vài người đệ tử, thế nhưng chưa gặp được người nào, ngươi nói một chút cho ta nghe đi?”
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phong-than-chau/328561/chuong-6912.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.