Lời này của Trần Nhất Mặc, không chỉ cao ngạo, mà quả thực là không đem nhà họ Thiên để vào trong mắt.
Lôi kéo?
Đừng nói là lôi kéo mượn sức ta, cho dù là mời ta về nhà, các ngươi cũng không xứng.
Đây là kiêu ngạo cỡ nào!
Giờ phút này, ánh mặt Thiên Thế Kiệt lạnh lùng, ngoan độc.
“Ngươi hãy nhớ kỹ những lời ngươi nói!”
Trần Nhất Mặc nhìn về phía Thiên Thế Kiệt, lại nói: “Nhớ kỹ, thế nào?”
“Ăn ngay nói thật mà thôi…”
“Ngươi…”
Sắc mặt Thiên Thế Kiệt lạnh lùng, ánh mắt khinh miệt nói: “Được được được, đại sư Trần Nhất Mặc, bản công tử nhớ kỹ ngươi, hy vọng ngươi có thể yên ổn sống sót trong Thiên La Vực!”
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phong-than-chau/654139/chuong-6971.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.