Thân hình Độc Vạn Lý rút lui, khí Chí Tôn trong cơ thể điên cuồng phóng ra ngoài.
Mà bên kia, thân hình Lãng Thư Thành cũng lùi về sau, chỉ thấy trên cánh tay của hắn ta bị khí đen bao phủ, tản ra mùi tanh tưởi.
Sắc mặt Lãng Thư Thành khẽ thay đổi, dùng tay còn lại lấy một chiếc bình ngọc ra, trích ra một giọt dung dịch màu xanh, trong nháy mắt, khí đen tán loạn, tanh tưởi trên cánh tay lập tức biến mất, tản ra hương thơm thoang thoảng.
Hai người dùng một chiêu giao chiến, có thể nói là dùng toàn lực để đối phó, thực lực tương đương, không phân thắng bại.
“Lãng Thư Thành!”
Thân hình Độc Vạn Lý xuất hiện, trên người khoác chiếc áo choàng màu đen, khí thể hung ác, nham hiểm, y lạnh lùng nói: “Vạn Độc tông và Đan Đỉnh môn nước sông không phạm nước giếng, ngươi làm vậy là có ý gì?
Bắt con ta, lại còn đến Vạn Độc tông náo loạn!”
Nghe đến đây, sắc mặt Lãng Thư Thành không chút thay đổi, bình tĩnh nói: “Ta chỉ nghe theo mệnh lệnh của đại nhân nhà ta mà thôi”.
“Đại nhân nhà ngươi?
Đại nhân nhà ngươi là ai?”
Giờ phút này, trong lời nói của Độc Vạn Lý mang theo chút nghi hoặc.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.