Ánh mắt mọi người đều vô cùng kinh ngạc nhìn về phía Thạch Cảm Đương.
Tần Ninh cẩn thận suy nghĩ nửa ngày.
Thạch Cảm Đương quả thật không thích hợp với đao thuật.
Năm đó, hắn tự mình rèn ra cho Thạch Cảm Đương chính là búa rìu kết hợp.
Nhưng mà bây giờ… hình như có chút không giống.
Quy kết lại có lẽ là bởi vì… chiến khí! Đời này Thạch Cảm Đương có thể ngưng tụ ra chiến khí chính là điều Tần Ninh cũng không nghĩ đến.
Chiến khí đã cải biến Thạch Cảm Đương sao?
Tần Ninh nhìn đồ đệ nhà mình, trong lòng vui mừng.
Thạch Cảm Đương có thể nói là đồ đệ mà hắn thích nhất.
Người thì bình thường nhưng đường đi lại không bình thường chút nào.
“Sư phụ, về sau ta có thể bỏ bía rìu để tu đao thuật đúng không?”
“Có thể!”
Tần Ninh cười nói: “Đi, ta chọn cho ngươi một cây đao!”
Chọn một cây đao?
Khi nào cơ?
Tần Ninh dẫn theo Thạch Cảm Đương đi ra bên ngoài đại điện.
Phi thân bay lên, đi vào đỉnh đại điện.
Mũi nhọn của cây cột chống trời kia ngưng tụ lôi điện, khuếch tán phía trên không trung.
“Sư phụ, đến nơi này để làm gì?”
Thạch Cảm Đương cẩn thận nói: “Không phải người muốn giật điện ta chứ?”
“Nhận đao!”
Tần Ninh nhìn trên không, cười nói: “Lấy một cây đao thánh phẩm!”
Thạch Cảm Đương ngẩn ngơ.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.