Thạch Cảm Đương lúc này lộ ra vẻ ủ rũ.
Ba người Tần Ninh đi trên con đường đều có cảm giác bị áp chế, dựa vào việc linh khí bị áp chế mà liên tục làm mới cơ thể, gột rửa có thể.
Thế nhưng hắn ta bước trên con đường lại chẳng có bất cứ cảm giác gì cả!
“Ta...”
“Có thể là do thiên phú của ngươi quá kém đấy!”, Tần Ninh phất tay, trực tiếp đi qua con đường âm dương, không nói gì thêm.
Thạch Cảm Đương lộ ra vẻ không tin, lắc đầu nói: “Thiên phú của ta kém sao? Nói đùa cái gì cơ chứ?”
Ngay lập tức đi theo sau Tần Ninh tiến vào chính điện.
Chính điện nhìn trông cũng không lớn lắm, dài rộng khoảng trăm mét.
Bên trong điện không có bàn, vị trí trung tâm có một cái lư đỉnh yên tĩnh đặt đó.
Cái lư đỉnh kia có màu đồng xanh nhạt, cao hơn nửa người, rộng nửa mét, dài khoảng một mét, là một lư đỉnh hình vuông.
Phía trên tai đỉnh có một màu nâu đen nhàn nhạt.
“Sư tôn... cái này là huyền khí!”
Thạch Cảm Đương kinh ngạc nói.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.