Điều này, khiến Trần Thu Hà không khỏi nhìn anh ấy, lau nước mắt: "Một nhà thì không cần khách sáo."
"Cô và chú, còn có em của cháu xảy ra chuyện, đều là ba của cháu cưu mang chúng ta."
Đây là sự thật, nếu không có anh trai, cuộc sống của họ chắc chắn sẽ không dễ chịu như bây giờ.
Trần Hà Đường không thích nghe lời này, ông ta xua tay: "Các người đến đây, cuộc sống của anh mới có hy vọng."
Đây là sự thật, khoảng thời gian này ông ta nói chuyện còn nhiều hơn cả nửa đời người trước đây.
Hơn nữa trong nhà có một đứa trẻ, ngày nào cũng vui vẻ. Điều này cũng khiến Trần Hà Đường quen, dù đi đâu ông ta cũng đều dẫn theo Miên Miên.
Vì Miên Miên thực sự ngoan ngoãn đáng yêu, có cô bé ở bên, cảm thấy cuộc sống tươi sáng hơn hẳn.
"Được rồi, đừng nói lời cảm ơn qua lại nữa."
Thẩm Mỹ Vân không nhịn được cười: "Anh, anh vẫn chưa ăn cơm phải không? Đi đi, vào ăn cơm."
"Lần này, chúng ta mới thực sự gọi là gia đình đoàn tụ."
Thực sự là đoàn tụ rồi. Không giống như trước kia, mỗi lần ăn cơm ngon, đều thiếu một người.
Trần Viễn nghe vậy, không nhịn được nhìn sang, có chút bàng hoàng nói: "Đúng vậy, gia đình đoàn tụ."
Ba chờ em gái, chờ anh, cuối cùng cũng đợi đủ người.
Vào nhà hai người Thẩm Mỹ Vân và Trần Thu Hà, rất tự giác nhường chỗ, để ba con họ nói chuyện đàng hoàng.
Em rể kiêm chú là Thẩm Hoài Sơn, rất ngại ngùng.
Ông ấy nghĩ đi nghĩ lại vào bếp
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/2170821/chuong-304.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.