Thẩm Mỹ Vân nghe vậy, gật đầu, lại cắn một miếng trứng ốp la. Phải nói rằng, trứng ốp la trên bếp củi lửa lớn, hai mặt vàng ươm, giòn tan, cắn vào phần lòng đỏ bên trong vẫn còn lòng đào.
Cô thỏa mãn hít một hơi: "Có mẹ ở đây thật tốt."
Mọi thứ đều có thể nhờ mẹ lo liệu.
Nghe cô nói vậy, Trần Thu Hà âu yếm nhìn con gái: "Mẹ thấy con mãi không chịu lớn"
Vừa dứt lời, Miên Miên đang ngồi trên chiếc ghế đẩu nhỏ bên cạnh bếp lò sưởi ấm và ăn trứng cũng nói theo: "Con cũng không muốn lớn."
"Có mẹ thật tốt."
Thơm quá, ngon quá.
Nhìn Miên Miên như vậy, Thẩm Mỹ Vân và Trần Thu Hà đều không nhịn mà bật cười: "Con bé háu ăn."
Cả hai cùng đồng thanh nói ra,
Nói đến đây, Trần Thu Hà lại bỗng dưng lo lắng.
"Không biết Trường Tranh đã ăn chưa?"
Quý Trường Tranh, người được Trần Thu Hà lo lắng, vừa rời khỏi nhà họ Trần đã vội vã xuống núi, một tay ôm hũ, một tay cầm hộp cơm bằng nhôm.
Thẩm Mỹ Vân bảo anh ngâm ba phút, nhưng thực tế anh ngâm năm phút. Không sai, từ trên núi xuống dưới núi, anh chỉ mất có năm phút mà thôi.
Nhân lúc chờ xe ở ven đường, anh đặt hũ sang một bên, lấy hộp cơm bằng nhôm ra, lại lấy một đôi đũa từ trong túi đựng bánh bao ra.
Anh không khỏi cảm thán: "Mỹ Vân thật là chu đáo."
Ngay cả đũa cũng đã chuẩn bị sẵn cho anh.
Đến khi mở hộp cơm ra, anh càng ngạc nhiên hơn, mì ăn liền anh cũng từng ăn rồi,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/2170947/chuong-373.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.