Để cho Hắc Nha kể lại chuyện đã xảy ra đi.
Bạch Trọng Mưu công tử minh chủ tà ác lại biến thái, ti tiện vô sỉ lại không có chút đạo đức lương tri...của bọn họ... cư nhiên là thuần yêu phái.
Này quả thực so với "Sơn vô lăng, giang thủy vi kiệt, đông lôi chấn chấn, hạ vũ tuyết, thiên địa hợp"(1) tất cả các hiện thượng dị thường kia cùng xảy ra còn khiến người ta khó tưởng tượng hơn.
(1. Núi không còn ngọn, nước sông cạn kiệt, sét mùa đông, mưa tuyết mùa hạ, trời đất hợp làm một)
Công tử không phải không được a... Căn cứ vào kinh nghiệm theo hầu bên cạnh y của hắn, công tử đi thanh lâu thật sự là... Khụ, tóm lại, cho dù y không cười, ánh mắt nhìn người ta cũng lạnh như băng, vẫn là 'mãn lâu hồng tụ chiêu' (2). Hoa khôi thanh lâu tranh nhau vinh dự được hầu hạ công tử.
(2: 1 câu trong bài thơ Bồ Tát Man Kì 4 của Vi Trang, dịch là 'Áo hồng vẫy khắp lầu', ý chỉ được các cô gái hâm mộ)
Nhưng từ sau khi hắn tới bảo hộ Vương nhị tiểu thư, công tử không còn qua lại thanh lâu nữa... Điểm ấy là tin tình báo trân quý do Trịnh Liệt cung cấp.
Ngươi nên biết, làm một bảo tiêu ngầm thực nhàm chán a. Tuy rằng hắn đã được huấn luyện, nhưng bát quái là bản năng của con người, huống chi là bát quái về ma đầu. Người duy nhất hắn có thể nói chuyện, chỉ có Trịnh Liệt hộ vệ bên người công tử. Bọn họ cũng đã thông minh hơn, để tránh công tử phát hiện,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phu-cu/430040/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.