Edit: Ry
Cánh cửa vang lên tiếng gõ lịch sự của người tới.
Phổ Sầm Tư đẩy cửa ra, nhìn căn phòng không tính là sạch sẽ, lại liếc Tứ Mộc đang nằm ở đầu giường chơi game.
Tứ Mộc nghịch ngợm thè lưỡi, vội vàng đứng dậy, dùng chân đẩy một miếng khoai tây chiên không cẩn thận rơi xuống đất đến thùng rác bên cạnh.
"Đi ngủ thôi."
"Vâng ạ." Tứ Mộc quay sang vẫy tay chào Cốc Nghi: "Vậy tôi lên lầu trước, mai gặp anh."
Ra khỏi phòng, Tứ Mộc lại thăm dò nhìn sang căn phòng sát vách: "Người phụ trách, anh nói đi, rốt cuộc quan hệ của họ là gì vậy?"
"Em nên gọi tiên sinh thì hơn."
"Dạ tiên sinh." Tiếng Tứ Mộc mềm mại: "Anh có thể cho Tứ Mộc một nụ hôn chúc ngủ ngon không?"
Giữa hàng lang, Phổ Sầm Tư khẽ cười cúi xuống, nâng cằm Tứ Mộc lên, vươn người tới.
Khoảnh khắc hai bờ môi sắp chạm, Tứ Mộc đột nhiên che miệng Phổ Sầm Tư, thoát khỏi hắn, chạy về phòng đóng cửa lại.
Phổ Sầm Tư đứng ngoài cửa, thử vặn chốt, không khóa, nhưng vì có vật nặng ở cửa nên không thể đẩy ra.
Vật nặng đó là Tứ Mộc đang dựa vào cửa.
"Tiểu Tứ Mộc?"
"Ai bảo người phụ trách hư, hôm nay không tránh."
Một âm thanh hờn dỗi truyền vào trong tai, bé cưng của hắn vẫn còn để bụng chuyện hôm nay.
"Là lỗi của anh."
Phổ Sầm Tư nói tiếp: "Anh tin vào khả năng của em mà."
Và cả trái tim em nữa.
"Người phụ trách hư hôm nay phải đến phòng sách ngủ, hừ ---"
Dưới tầng 1, Cốc Nghi vừa đùa với 846
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phu-du/457849/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.