Edit: Ry
Cốc Nghi vừa vào nhà đã đóng chặt cửa.
Không cả dám nhìn đằng sau.
Vì thẹn thùng.
Anh sống hai mươi bốn năm, trước năm hai mươi tuổi chỉ biết vùi mình trong đam mê, bốn năm sau đó thì một lòng kiếm tiền sinh hoạt.
Sau khi trải qua việc bị vu oan, anh dường như luôn giữ một khoảng cách an toàn với mọi người.
Dù có đối xử tốt với Cốc Nghi như thế nào thì không một ai có thể bước vào vòng bảo vệ bản thân của anh.
Một phút sau, Cốc Nghi lại cảm thấy phản ứng của mình hơi quá, quay lại mở cửa hé ra một khe hở, khép hờ.
Tiểu Lai chạy lạch bạch về phía Cốc Nghi, giữa chừng còn trượt chân trên cái thảm màu vàng nhạt, ngã lăn mấy vòng đến choáng váng.
Cốc Nghi vừa cười vừa nhấc Tiểu Lai đã trở nên mũm mĩm hơn lên: "Nhóc đúng là hấp tấp, không phải trong bát vẫn còn đồ ăn vặt à?"
Đầu ngón tay Cốc Nghi gãi cái bụng mềm của Tiểu Lai.
Tiểu Lai híp mắt hưởng thụ, thân mật cọ xát ngón tay anh.
Sau đó nó bỗng ngửi được một mùi lạ lẫm lại quen thuộc trong không khí.
Khi trông thấy người đàn ông đẩy cửa bước vào, Tiểu Lai ồn ào kêu mấy tiếng, cánh nhỏ vội vàng bọc lấy ngón tay Cốc Nghi.
Cốc Nghi bị nó chọc cười.
"Kỷ Trạch, có phải cậu lén lút bắt nạt Tiểu Lai không?"
Gã đàn ông bước đến sau lưng Cốc Nghi với vẻ mặt thản nhiên: "Tôi mà lại so đo với một con vật vừa nhỏ vừa không có tính uy hiếp như vậy?"
Nửa tiếng sau,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phu-du/457908/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.