Phần 4: Hòa An Vương kể chuyện
“Ngựa phi đường xa, lưng chóng mỏi
Vòm trời thành đô cao ròi rọi
Nỗi lòng hồi hương ta khó nói
Chữ Quốc chữ Gia thấy bồi hồi...”
[Trích “Thượng kinh kí sự” của Chu Lạc Trinh, năm Thái Minh thứ nhất]
Hai mươi năm không phải là dài. Nó không đủ để núi thêm cao hay trời thêm rộng. Nó không đủ để Khương La thống nhất thiên hạ, cũng không đủ để bất cứ ai thôn tính Khương La. Nhưng 20 năm đó đủ lâu khiến tóc xanh bạc trắng, lòng người mỏi mòn, hoàng triều đổi chủ...
Nay ta trở lại đất này, thấy tâm thanh thản, thấy lòng nhẹ nhàng, chẳng qua từ lâu đã không còn tham, không còn cầu, không còn tranh... Đi vài ngày bỗng nhớ Sa Đà, ngủ trong khách điếm tự nhiên hoài niệm một cái ôm ấm áp, sáng nay trời mưa rả rích, chân ta bỗng lười biếng lên đường...
– Vương gia, ngài không ngủ ngon sao? Chắc là giường ở đây không tốt như vương phủ?
Tên ám vệ nhìn quầng thâm dưới mắt ta mà nói, sao nghe giọng điệu này có ý châm chọc vậy nhỉ? Đồng hành mấy ngày, ta cảm thấy cái tên này là ám vệ kiêu ngạo nhất mình từng biết, kiểu ăn nói hai ba tầng nghĩa không phải ai cũng làm được.
– Giường quả là hơi cứng nhưng cũng không tới mức khó ngủ. Chẳng qua ta bị đánh thức vài lần, khách điếm này chuột nhiều quá. Đêm hôm khuya khoắt cứ lén lút ngoài cửa phòng, chút cha chút chít...
Ta hài lòng nhìn bộ mặt ăn ớt của hắn, muốn đùa với bổn vương? Ngươi vẫn còn non
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phu-dung-tri/1018521/quyen-4-chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.