La Duệ khóc như một đứa trẻ vừa mới tìm thấy mẹ mình. Ôn Tiểu Huy hít mũi, tự hỏi tại sao La Duệ đột nhiên xuất hiện ở nơi này. Cậu nhìn Lạc Nghệ.
Lạc Nghệ nhún vai: "Không phải em gọi anh ấy đến, là anh ấy gọi cho em."
La Duệ nghẹn ngào nói: "Tớ muốn gặp cậu... Chưa nhìn thấy cậu thì tớ không an tâm."
Ôn Tiểu Huy thở dài: "Tớ ổn mà."
La Duệ nâng mặt của cậu lên, nhìn kỹ một lúc: "Mắt cậu sao lại xuất hiện nếp nhăn thế này?!"
"Đm, cậu nói bậy." Ôn Tiểu Huy lo lắng, che mặt mình.
La Duệ bật cười, vài giọt nước mắt lại rơi xuống, không biết là nên khóc hay nên cười.
Ôn Tiểu Huy xoa mặt cậu: "Được rồi, đừng khóc nữa, lâu rồi không gặp, phải để tớ thấy dáng vẻ xinh đẹp của cậu chứ."
La Duệ lau nước mắt, nhìn Lạc Nghệ, tràn đầy thù địch: "Đi vào nhà rồi từ từ nói."
Lạc Nghệ coi như không có gì xảy ra, lịch sự mà tao nhã nói: "Hai người nói chuyện đi, em sẽ đi làm một ít salad."
La Duệ nắm lấy tay của Ôn Tiểu Huy, kéo cậu vào phòng ngủ.
Sau khi đóng cửa lại, La Duệ lo lắng hỏi: "Sao hắn lại tìm thấy cậu?"
"Đó là điều sớm hay muộn thôi." Ôn Tiểu Huy mỉm cười yếu ớt. "Cậu nghĩ là tớ sẽ trốn được cả đời sao."
La Duệ buồn bực, thật ra thì bọn họ biết chứ, Ôn Tiểu Huy còn có mẹ, sao có thể không bao giờ trở về nữa được. Cậu cắn môi hỏi Ôn Tiểu Huy: "Chúng ta nên làm gì bây giờ?"
"Bây giờ còn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phu-gia-di-san/1078607/chuong-80.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.