Tào Hải đến trước một khu biệt thự, tiểu khu này hẳn đã lâu năm, nhưng bảo vệ vô cùng tốt, trên đường đi vào có nhiều trạm trông coi.
Lạc Nghệ khiêng xe đạp xuống: “Chú Tào, cảm ơn ạ, chú lái xe cẩn thận.”
“Ừ, cháu cũng tự chăm sóc tốt bản thân.”
Ôn Tiểu Huy bắt tay với Tào Hải, mắt mở lớn không chớp nhìn Tào Hải, âm thầm phóng điện: “Tạm biệt nhé Tào luật sư.”
Tào Hải cười cười, vẫy tay rời đi.
Lạc Nghệ đứng bên nhìn hai người, híp mắt, tươi cười có chút suy tư: “Tiểu Huy ca, vào đi.”
Ôn Tiểu Huy cùng hắn sóng vai đi vào tiểu khu: “Này, con người Tào luật sư không tệ nhỉ, anh ấy bao tuổi?”
“Hình như ba mươi hai. Sống nghiêm túc, sự nghiệp gia đình ổn định, người rất có đầu óc.”
Ôn Tiểu Huy hơi thất vọng: “Chậc, đã kết hôn rồi.”
“Vâng, làm sao vậy?”
“Không có việc gì.” Ôn Tiểu Huy chuyển đề tài: “Em với chị anh vẫn luôn ở nơi này?”
“Em vẫn ở nơi này.”
“Là ý gì.”
“Em từ nhỏ lớn lên ở đây, nhưng mẹ ít khi trở về.”
“Vậy cô ấy ở đâu?”
“Mải việc buôn bán, còn chuyện khác em không rõ.” Lạc Nghệ nói thật tùy ý.
Hai người đứng ở trước một tòa biệt thự bốn tầng, một nửa là nhà lầu, một nửa là vườn cảnh ngoài trời, Lạc Nghệ dựng xe ở trong sân.
Ôn Tiểu Huy nói: “Em không khóa à?”
“Tiểu khu này an ninh tốt, nơi nơi có camera quan sát, không lo.” Lạc Nghệ mở cửa, hướng Ôn Tiểu Huy cười, “Hoan nghênh anh tới nhà của em.”
Ôn Tiểu Huy đi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phu-gia-di-san/1078721/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.