Ôn Tiểu Huy mặt nóng lên, nhớ tới vừa rồi mình còn có dâm ý với thiếu niên này......
Hắn thế mà lại là Lạc Nghệ?!
Tào Hải nói: “Vào trong ngồi đi.”
Ôn Tiểu Huy cứng ngắc theo sát Tào Hải vào phòng.
Tào Hải để hai người ngồi sofa: “Trang trại rượu này là tôi và bạn cùng đầu tư, dùng làm chỗ gặp gỡ, cũng coi như thú vui riêng, hy vọng ở đây các cậu có thể thả lỏng một chút, nơi này không có người ngoài.”
Ôn Tiểu Huy gật gật đầu.
Lạc Nghệ liếc nhìn Ôn Tiểu Huy, một thiếu niên lại là ánh mắt có chút thâm trầm, làm người khác nhìn mà không nắm bắt được.
“Vậy thì hai vị làm quen chút đi, nghe Lạc tổng nói, các cậu từ trước tới giờ chưa từng gặp nhau.”
Ôn Tiểu Huy liếc Lạc Nghệ, không rõ vì sao lại thấy căng thẳng.
Lạc Nghệ thành thạo vươn tay: “Cậu, cháu là Lạc Nghệ.”
Ôn Tiểu Huy xấu hổ vươn tay: “Ôn Tiểu Huy...... Em đừng gọi anh là cậu.”
Tay thiếu niên khô ráo ôn hòa, khiến Ôn Tiểu Huy thả lỏng một ít.
“Vì sao?”
“Em cũng biết anh và mẹ em không có quan hệ huyết thống mà.”
“Đương nhiên biết, nhưng mẹ vẫn luôn coi cậu là em trai yêu thương nhất.”
Ôn Tiểu Huy trái tim đau xót, ảm đạm nói: “Tóm lại đừng gọi cậu, anh nghe không quen.”
Lạc Nghệ chớp mắt: “Vậy cậu muốn cháu gọi thế nào?”
“Cứ gọi Tiểu Huy ca.”
“...... Vâng.”
Ôn Tiểu Huy ho nhẹ một tiếng, tuy rằng không muốn bị gọi cậu, nhưng vẫn muốn ra vẻ bề trên với Lạc Nghệ, hắn nói: “Em mấy tuổi?”
“Mười
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phu-gia-di-san/1078722/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.