Sau khi tan tầm, hai người bị gọi vào văn phòng mắng một trận, còn trừ 500 tiền lương, công sức một tuần mất trắng.
Ôn Tiểu Huy ra khỏi phòng làm việc, cảm giác cả người uể oải, đi từng bước cũng nặng nề, hôm nay tựa như một ngày chịu khổ của chính mình, vừa mở mắt liền chịu thống khổ đến bây giờ. Hắn thầm nghĩ phải tiết kiệm, không thì đến tiền đi xe cũng không có.
Lắc lắc lắc lắc về đến nhà, mùi thơm thức ăn từ trong phòng bay vào mũi. Điều giản đơn này ngày thường hắn chẳng để tâm, lúc này lại làm cho hắn hết sức cảm động, bởi vì hôm nay từ buổi sáng đến giờ, trong đầu hắn đều là người chị mất sớm kia, bị mẹ vứt bỏ, đến tuổi liền rời nhà đi làm thuê, cuối cùng còn trẻ đã chấm dứt mạng sống, Lạc Nhã Nhã. Hạnh phúc đơn giản thế này, sợ rằng nàng có cầu cũng không được.
Hắn đẩy cửa, giọng Phùng Nguyệt Hoa từ nhà bếp vọng ra: “Ranh con, vào nhà cởi giày!”
“Biết rồi.”
Ôn Tiểu Huy thay dép lê, đi vào phòng bếp.
Phùng Nguyệt Hoa quay đầu nhìn về phía hắn, biểu tình rõ ràng có chút lo lắng, sau khi thấy hắn tinh thần không tốt, lông mi níu lại: “Con rốt cuộc làm sao vậy, có phải hay không sinh bệnh.”
“Không có, chính là uống rượu nên khó chịu.”
“Còn dám cãi?”
Ôn Tiểu Huy tay cào cào tóc: “Sinh nhật bạn thôi.”
Phùng Nguyệt Hoa liếc xéo hắn một cái: “Sáng sớm đã khóc sướt mướt, ai không biết còn tưởng rằng mày bị cưỡng gian.”
Ôn Tiểu Huy dở khóc dở cười:
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phu-gia-di-san/1078724/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.