Trung tâm mua sắm ở Hâm Thành, không khác gì với khu giao giữa thành thị và nông thôn.
Ngoại trừ mấy thương hiệu đại chúng, những thứ khác đều là hàng nhái không biết mọc từ đâu ra.
Lam Diệm dạo hết một vòng, cảm thấy mình không thể nào trở về sự nổi tiếng của Lam thị ấy nữa.
Nhưng mà, thế này cũng hay. Đồng nam về vỡ rậm, yên phận ruộng vườn vui. (1)
Hắn nhớ mẹ mình muốn hướng tới nhất là cuộc sống nơi thôn quê, mỗi lần xem được tiết mục nông nghiệp trên tivi, mắt bà liền mở to sáng lấp lánh.
“Lam Tứ, Trịnh tiểu thư muốn có một mẩu ruộng.”
“Lam Tứ, Trịnh tiểu thư muốn có một ngọn núi.”
“Lam Tứ, Trịnh tiểu thư muốn có một vườn trái cây.”
Nghĩ đến đây, Lam Diệm nghiêng đầu hỏi Doãn Tiểu Đao, “Đao thị vệ, nhà cô có ruộng không?”
Doãn Tiểu Đao thành thật nói, “Có.”
“Có núi không?”
“Có.” Ngọn núi phía sau Hoành Quán chính là của Doãn gia.
Thấy cô hai lần thừa nhận, hắn khẽ khàng truy hỏi, “Có vườn trái cây không?”
“Có.” Cây ăn trái của Hoành Quán, ra quả đặc biệt ngọt.
Lam Diệm nhìn lên bầu trời xanh trong trải dài.
Chẳng lẽ đứa đần này chính là do mẹ gửi đến cho hắn? Nếu là thật, phiền Trịnh tiểu thư người báo mộng có được hay không?
Còn nữa, không thể chọn một người có chút IQ hay sao!
—-
Chưa dạo được bao nhiêu, Lam Diệm đã cảm thấy không còn sức lực,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phu-lam/2581860/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.