Vương Kim Hà làm việc tại tiệm gạo trong huyện, 7361 mơ hồ nhớ rằng Hòe Hoa từng nhắc qua.
Đây là lần đầu tiên 7361 đặt chân đến tiệm gạo trong huyện.
Đối với việc gặp lại Vương Kim Hà, cậu không có cảm giác gì đặc biệt. Đảo mắt nhìn quanh, thấy trong tiệm chỉ có một mình ông ta, bèn thản nhiên nói: "Ta muốn mua hai cân đậu xanh."
Vương Kim Hà hừ lạnh một tiếng: "Không có."
Đương nhiên là có, nhưng ông ta không muốn bán cho 7361. Đối với người từng là con dâu trước đây, trong lòng ông ta hận đến nghiến răng.
"Không có sao?..." 7361 suy nghĩ một chút rồi nói, "Vậy cho ta năm cân gạo trắng."
"Không có."
"Thế gạo kê thì sao?"
"Cũng không có."
Hỏi liên tiếp mấy loại, Vương Kim Hà chỉ đáp một chữ: "Không có."
Ai cũng biết, mở tiệm buôn bán đương nhiên phải có hàng. Nếu thứ gì cũng không có, vậy mở tiệm làm gì?
7361 tiếc nuối thở dài: "Tiệm của ông thoạt nhìn nghèo thật đấy."
Câu này nói ra vô cùng chân thành.
Lời vừa dứt, 7361 liền thấy sắc mặt Vương Kim Hà càng thêm giận dữ, bèn thuận miệng đề nghị: "Với thái độ này, tiệm của ông sớm muộn gì cũng phải đóng cửa."
"Ngươi!"
Lời đã nói xong, không mua được đậu xanh, 7361 chỉ khẽ lắc đầu, xoay người rời đi.
Ra khỏi tiệm gạo, vừa vặn gặp hai người đang bước vào.
7361 dừng chân, nghiêng đầu hảo tâm nhắc nhở: "Trở về đi, cửa tiệm này không có lương thực."
Quản sự tiệm gạo, Trương lão gia: "?"
"Trương lão gia, sao ngài lại tới đây?" Vương Kim Hà vội
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phu-lang-den-tu-tinh-te-tat-tap-ngu/2760722/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.