Vừa dứt lời, 7361 lập tức không chớp mắt nhìn người bên dưới mình.
Lúc này trong màn trướng tối đen một mảnh, dù cho mắt của 7361 đã sớm quen với bóng đêm, cũng khó lòng nhìn rõ thần sắc trong đôi mắt của Bùi Nhuận.
Điều đó khiến cậu càng thêm thấp thỏm.
Cậu thật sự có chút muốn có một đứa nhỏ.
Một đứa trẻ mang huyết mạch của cậu và Bùi Nhuận.
Nhưng..... Cậu không biết Bùi Nhuận có bằng lòng hay không.
7361 rầu rĩ, nếu như Bùi Nhuận không đồng ý, cậu phải làm thế nào đây? Có nên tìm cách thuyết phục y? Hay là lấy thứ gì đó ra trao đổi?
Đã thật lâu rồi cậu không xuất hiện loại ý nghĩ "Phải trao đổi mới có thể đạt được mong muốn" này. Bởi vì hiện tại giữa cậu và Bùi Nhuận, đã chẳng còn khoảng cách, bọn họ thành thân, là người một nhà.
Thế nhưng..... Một đứa trẻ lại quá đỗi quan trọng.
Đó là một sự tiếp nối.
Là một điều mà người phỏng sinh như cậu chưa bao giờ dám nghĩ đến, sự tiếp nối thật sự.
Ở thế giới này, cậu sẽ không còn là kẻ trôi nổi không gốc rễ. Dù cho sau này cậu không còn tồn tại, thì cuối cùng cũng sẽ để lại một điều gì đó.
Không giống như khi còn ở tinh tế, khi một người phỏng sinh hỏng mất, chỉ là một cỗ thể xác bị vứt vào trạm thu hồi rác, bị tách rời thành linh kiện có thể tận dụng và rác thải vô dụng.
Không ai để ý kẻ đó từng tồn tại hay chưa.
...
Chỉ là, 7361 không biết... Bùi Nhuận liệu có muốn không.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phu-lang-den-tu-tinh-te-tat-tap-ngu/2760804/chuong-125.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.