Đám người Tuân Tùng đã rời đi, 7361 vẫn còn không vui.
Trên bàn cơm bày mấy món, có ngó sen chua cay và rượu nếp viên.
Đều là mấy thứ 7361 nói muốn ăn từ trước, Bùi Nhuận đều làm cho cậu.
Bùi Nhuận cầm đũa đưa sang, thấy 7361 vẫn còn vẻ mặt tức giận, ôn hòa nói: "Vẫn còn đang giận à?"
"Vì sao ta không thể đánh hắn một trận?"
Bùi Nhuận thở dài: "A Dao, ta biết em tốt với ta, nhưng loại người như vậy không đáng."
7361 bĩu môi: "Chính là ta thật sự rất tức giận, hắn lại dám nói huynh như thế."
"Ừm......" Bùi Nhuận trầm ngâm một lát, cười hỏi, "Vậy A Dao phải thế nào mới hết giận đây?"
Thật ra 7361 cũng không biết. Cậu hiểu ý Bùi Nhuận, nơi này giống như ở Tinh Tế, không thể tùy tiện ra tay đánh người.
Hơn nữa cái tên Tuân Tùng kia, trong nhà còn làm quan. Chỉ vì mấy lời nói mà cậu thật sự động thủ, chắc chắn sẽ bị tống vào đại lao.
"Thôi vậy...... Không nhắc đến hắn nữa." 7361 nhận lấy đôi đũa, lại hỏi, "Đúng rồi, hắn nói cái gì mà lão sư, là có ý gì?"
Bùi Nhuận từ tốn giải thích cho 7361: "Nếu ta còn muốn đi con đường khoa cử, chỉ dựa vào bản thân là không đủ, ta cần một vị lão sư."
Cho dù Bùi Nhuận có thông minh sáng dạ đến đâu, chỉ dựa vào tự học cũng không thể thi đậu Cống sĩ.
Các đại gia tộc đều có nội tình, không chỉ là mấy tàng thư đơn lẻ, mà còn có cả mối quan hệ trong đường khoa cử.
Những thứ có giá trị,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phu-lang-den-tu-tinh-te-tat-tap-ngu/2760830/chuong-151.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.