Đỗ Hành nhận túi tiền, lấy ra hai mươi văn đưa cho Trụ Tử: “Đây là tiền công của ngươi.”
Vương Trụ Tử hai tay nâng niu số tiền, đếm từng đồng một, mỗi một đồng là thêm một niềm vui.
Cậu mới mười hai, mười ba tuổi, là con út trong nhà, cả nhà chẳng có nghề nghiệp gì, huống hồ là một đứa trẻ như cậu kiếm ra tiền.
Nhiều nhất là dịp Tết, khi đi chúc Tết họ hàng, được người ta cho ít tiền lì xì, nhưng cũng chỉ tám, mười văn lấy may.
Nếu số tiền đó ở trong tay cậu thì cậu rất vui, nhưng họ hàng đến chúc Tết nhà cậu cũng phải lì xì lại, nên tiền cậu được lì xì cũng bị mẹ lấy hết.
Còn bây giờ, cậu mang tranh Tết Đỗ Hành vẽ đi bán, mỗi bức mười hai văn, đã bán được mười bức.
Đỗ Hành đã thỏa thuận với cậu, cậu phụ trách mang tranh đi bán, mỗi bức bán được sẽ được hai văn tiền công, bán ít thì chẳng được bao nhiêu, nhưng bán nhiều thì khác.
Đừng nói là trẻ con thấy nhiều tiền là thích, mà người lớn cũng vậy.
Thấy Đỗ Hành giữ lời hứa, đưa đủ hai mươi văn tiền công, cậu cất số tiền hoàn toàn thuộc về mình, cười toe toét, không ngớt lời nịnh nọt Đỗ Hành.
Cậu nịnh nọt hỏi: “Hành ca, khi nào huynh vẽ tranh xong, tranh thủ Tết nhất người lên thành đông bán thêm được mấy bức. Nếu hôm nay ta có nhiều hơn mười bức, chắc chắn bán được nhiều hơn, nhiều người hỏi mà không có. Huynh viết chữ vẽ tranh đẹp thế này, uổng phí tài năng quá.”
Đỗ Hành
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phu-lang-goi-ta-ve-nha-an-bam-roi/2957815/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.