Bóng đêm tĩnh mịch, trong phòng sáng lên một ngọn đèn dầu nhỏ, dưới ánh trăng bên trong phòng lại càng thêm mờ ảo.
Đỗ Hành bê chàng ca nhi say rượu về phòng, đặt lên giường.
Ánh đèn dầu chiếu sáng khuôn mặt người nằm trên giường, ửng hồng một mảnh. Tần Tiểu Mãn nằm thẳng trên giường, cảm thấy ánh sáng hơi chói mắt.
Cậu l**m l**m khóe môi, không biết là lưu luyến hương rượu hay là hương vị đọng lại từ nụ hôn vừa rồi.
Mơ hồ bĩu môi lẩm bẩm: “Về đến nhà à?”
“Ai?”
Đỗ Hành rót một ít nước, đi đến bên giường muốn đút cho Tần Tiểu Mãn.
Rượu khiến thân thể nóng lên, da hơi đổ mồ hôi. Môi Tần Tiểu Mãn khô nứt, lưỡi nhẹ quét qua đôi môi đỏ thẫm, để duy trì độ ẩm cho môi.
Khuôn mặt ửng hồng của thiếu niên dưới ánh đèn lim dim, Đỗ Hành trong lòng vừa mới tạm ổn, cơn sóng lòng lại một lần nữa dâng trào. Đôi tai hắn cũng ửng đỏ theo.
“Nước, uống nước…”
Tần Tiểu Mãn lim dim mắt nhìn người bên cạnh rõ ràng cầm chén trà, nhưng lại chậm chạp không đưa tới. Cậu muốn tự mình đi lấy, nhưng tay chân lại mềm nhũn không còn sức lực. Đành phải thúc giục Đỗ Hành.
Thế nhưng người kia không biết là thấy cậu uống say thật, hay là cố ý trêu đùa, chẳng những không đưa nước cho cậu, còn ngay trước mặt cậu đưa chén nước lên miệng mình, uống một ngụm.
Tần Tiểu Mãn cau mày, đang định bĩu môi lẩm bẩm, ánh đèn dầu chiếu lên bức tường, bóng người trên tay cầm chén trà đột nhiên cúi xuống đè
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phu-lang-goi-ta-ve-nha-an-bam-roi/2957834/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.