Càng đến gần hạ tuần tháng năm, hỉ sự của nhà họ Tần càng cận kề.
Tần Tiểu Mãn vẫn canh cánh trong lòng, cậu nhớ ruộng đồng ở nhà, ngày nào cũng phải ra thăm nom, sợ lúa non chết khô.
Tuy rằng Đỗ Hành đã bày cho cách cứu vãn, nhưng cậu trước giờ chưa từng làm qua, nào hiểu được cách chăm sóc lúa non, suốt mấy ngày liền cậu trằn trọc, đêm nào cũng khó ngủ.
Cậu ngồi xổm bên bờ ruộng, chưa thấy lúa non có chuyển biến tốt rõ rệt, nhưng cũng không tiếp tục xấu đi, trong lòng mới thấy dễ chịu hơn một chút.
Hôm nay cậu lại mang cả liềm ra ruộng, chặt bớt những cành cây vươn ra che nắng ở ven ruộng. Những cành cao hơn thì không làm sao chặt được, nhưng như vậy cũng đủ cho ánh nắng chiếu xuống nhiều hơn.
Vả lại, khu vực này là núi công, nếu không làm thiệt hại lớn thì dân làng cũng chẳng quản.
“Chỉ cần không bị khô héo, chịu đựng qua vụ này, biết đâu đến mùa thu hoạch vẫn có thể trổ bông.”
Tần Tiểu Mãn chất những cành cây vừa chặt xuống dưới gốc cây, đợi khô rồi, nhà ai cần củi thì cứ việc đến lấy.
Cậu chống nạnh, nhìn lúa non như một lão nông chăm sóc ruộng đồng của mình.
“Qua thêm một thời gian nữa, lúa non hồi lại thì lá cũng sẽ chuyển biến tốt thôi, đừng lo.”
Tần Tiểu Mãn không hiểu nguyên do: “Lá khô vàng thì sao phải rắc tro?”
Ruộng nước lạnh sẽ cản trở sự sinh trưởng của lúa non, cây thiếu dinh dưỡng và ánh sáng mặt trời, còi cọc hơn so với lúa
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phu-lang-goi-ta-ve-nha-an-bam-roi/2957833/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.