Nghe đến đó, Tần Tiểu Mãn lập tức chùng xuống, vẻ mặt y hệt Đỗ Hành khi mới nghe đến chuyện thuế má.
Cực khổ làm lụng suốt cả năm trời, đổ mồ hôi sôi nước mắt mới thu hoạch được, cuối cùng lại phải nộp đi một khoản lớn, ai mà không cảm thấy lạnh toát tim.
Tần Tiểu Mãn ngồi xuống tính toán ba phần thuế má, lấy số tiền lớn ước lượng: “Phải nộp hơn mười thạch cho huyện nha!”
Vừa nghe đến con số này, Tần Tiểu Mãn liền nằm sấp xuống bàn, Đỗ Hành kịp thời đưa tay đỡ lấy cậu.
Tần Tiểu Mãn dụi dụi mặt vào lòng bàn tay Đỗ Hành, còn chưa kịp kêu lên thì ngoài cửa đã vang lên tiếng ồn ào, kế đến là giọng lí chính.
“Tiểu Đỗ, Tiểu Mãn, ở nhà không? Nghe nói năm nay hai người được mùa lắm!”
Tần Tiểu Mãn nghiêng đầu: “Lương thực còn chưa kịp phơi khô.”
Đỗ Hành vỗ vai cậu: “Dù sao cũng đến nộp, trốn cũng không được.”
Mấy năm liên tục thuế má lao dịch, nhiều người muốn trốn tránh, nhưng dưới sự quản lý nghiêm ngặt, không những khó mà trốn, nếu bị bắt còn bị coi là tội nặng.
Lí chính lĩnh lương của triều đình, nhà ông không làm ruộng, thời gian đều dành để giám sát ruộng đất trong làng.
Mùa xuân cày bừa, gieo trồng bao nhiêu mẫu ruộng, đều được ghi chép và ký tên, có người từ trên xuống kiểm tra, một khi phát hiện giấu giếm thì hậu quả rất nghiêm trọng.
Bà con nông dân hiếm khi dám phạm tội, dù chỉ là một chút ý định, khi bị kiểm tra thì cũng không dám có.
“Lí chính
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phu-lang-goi-ta-ve-nha-an-bam-roi/2957846/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.