Đỗ Hành đứng bên cửa sổ nhìn Tần Tiểu Mãn, thấy cậu chỉ dắt vài vòng đã thuần phục được con ngựa non, khiến nó ngoan ngoãn cúi đầu cho cậu sờ, hắn không khỏi cảm thấy mình cũng có thể làm được.
Nghĩ nếu mình học được cưỡi ngựa, sau này đi thư viện sẽ nhanh hơn rất nhiều, không cần phải như hôm nay, dắt ngựa đi bộ về nhà như kẻ ngốc.
Khi đó không chỉ không cần ngồi xe nữa, mà có thể cưỡi ngựa thẳng đến thư viện, chưa đầy một canh giờ là đến, lại còn có chuồng ngựa trong viện, có chỗ cho ngựa ở.
Tay hắn lại ngứa ngáy, liền chạy ra ngoài, dưới sự trợ giúp của mọi người trong nhà, trèo lên lưng ngựa. Ban đầu nghĩ thì rất chu toàn, nhưng khi lên ngựa rồi lại thấy đây là một việc không dễ học.
Nếu con vật không sợ hắn, thì cưỡi thong thả đi vài vòng từ từ cũng quen, còn nếu sợ hãi thì ngồi trên lưng ngựa chẳng khác nào ngồi trên đống lửa.
Súc vật là vật sống, không giống như xe cộ là vật chết, dù nó có hiền lành đến đâu cũng không thể nào giữ nguyên một trạng thái mãi.
Biết đâu nó thấy một ngọn cỏ muốn gặm, bỗng nhiên lại hất cổ, một hành động nhỏ cũng đủ khiến người ngồi trên lưng giật mình.
Đỗ Hành cưỡi ngựa đi hai vòng trong sân, sau lưng đã ướt đẫm mồ hôi.
Hắn xuống ngựa, xua tay: “Muốn nhanh chóng cưỡi ngựa đến thư viện là không được rồi, vẫn là đánh xe đi thôi.”
Tần Tiểu Mãn cười, ném dây cương cho Đại Tráng: “Chàng mà cưỡi ngựa đi thư
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phu-lang-goi-ta-ve-nha-an-bam-roi/2957862/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.