Đến khi tổng kết điểm, Đỗ Hành dựa vào kiến thức nông tang lọt vào vòng chung kết.
Lục Nghệ quán và Lợi Dân quán rất hot, cạnh tranh khốc liệt, điểm số rất cao, không ít học sinh có thành tích tốt cũng không chen chân vào được vòng chung kết, ngược lại cũng có học sinh thấy điểm của Nông Tang quán thấp hơn, muốn thử vận may.
Nhưng các công tử nhà giàu có thực sự không hứng thú lắm với việc nông tang, cũng không có kiến thức gì nổi bật, cho dù không vào được Lục Nghệ quán, thì giữa Nông Tang quán và Lợi Dân quán, họ cũng thiên về cái sau hơn.
Đỗ Hành lại rất mong họ không đến Nông Tang quán, như vậy đây vốn dĩ là nơi hắn dễ dàng chiến thắng, hắn có thể trực tiếp giành giải nhất.
Lần tuyển chọn này, Lục Nghệ quán tuyển mười hai người, Nông Tang quán và Lợi Dân quán mỗi quán tuyển năm người.
Thực ra sự cạnh tranh của Nông Tang quán và Lợi Dân quán vẫn rất lớn, Du Khoát, người tổng kết điểm, cười nói với Đỗ Hành: “Sư đệ, với số điểm của đệ, lần này nhất định là của đệ rồi. Đệ đừng có giành được hạng rồi lại không vào Nông Tang quán của bọn ta nhé.”
Đỗ Hành xoa xoa tay: “Vào, vào chứ.”
Hắn nói đùa vài câu với Du Khoát, mơ hồ cảm thấy như có người đang nhìn chằm chằm mình, hắn quay đầu lại nhìn nhưng không thấy ai, vô cớ cảm thấy như có con rắn độc đang ẩn nấp trong rừng, sẵn sàng nhảy ra cắn mình bất cứ lúc nào.
Không tìm thấy ai, trong lòng Đỗ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phu-lang-goi-ta-ve-nha-an-bam-roi/2957863/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.