Năm Minh Nhất thứ mười ba, năm thứ hai Đỗ Hành nhậm chức Lại bộ Thị lang. Biên cương yên bình, thiên hạ thái bình, quả là một năm yên ả của triều đình.
Thế nhưng, đối với nhà họ Tần, đây lại là một năm bận rộn với nhiều chuyện gia đình.
Năm nay, Đạm Sách thi Hương đỗ đạt, mười lăm tuổi đã thi đậu Cử nhân. Tuy không phải là Cử nhân nhỏ tuổi nhất kinh thành, nhưng cũng đủ khiến người khác phải nể phục. So với Đỗ Hành, người mãi đến hai mươi mấy tuổi mới thi đỗ, đúng là “hậu sinh khả úy”.
Cả nhà vô cùng vui mừng.
Cũng trong năm này, Thừa Ý đã mười tám tuổi, tuổi cập kê, nếu để đến sau hai mươi tuổi thì e rằng khó tìm được một gia đình tốt.
Đỗ Hành và Tần Tiểu Mãn bắt đầu lo lắng chuyện này. Cậu ca nhi duy nhất của phủ Lại bộ Thị lang lại có con đường công danh tốt đẹp, vì thế các bà mối trong kinh thành gần như đạp đổ cả cửa nhà họ Tần.
Mỗi ngày tan triều, nhìn những thiệp mời và thư xin gặp mặt không ít hơn công văn, Đỗ Hành cũng đau đầu. Trước đây, hắn chưa từng nghĩ đến những chuyện này, luôn cảm thấy Thừa Ý còn nhỏ, cũng không thích xem những thiếp mời do bà mối gửi đến, chỉ lướt qua rồi bỏ sang một bên.
Giờ đây, Thừa Ý đã lớn, hắn cũng phải tính toán cho tương lai của cậu.
“Tên công tử nhà họ Vương kia không được, lần sau tỷ võ ở Quốc Tử Giám, ta nhất định dùng thương chọc thủng đầu hắn!” Đạm Sách cúi đầu trên
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phu-lang-goi-ta-ve-nha-an-bam-roi/2957923/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.