Kim Vân từ trong phòng bước ra, không trông thấy Trịnh Sơn Từ và Ngu Lan Ý đâu, bèn tự quay về phòng mình, hoàn toàn không hay biết hai người kia đang ở dưới gốc táo.
Trịnh Sơn Từ thở hổn hển, buông Ngu Lan Ý ra. Ngu Lan Ý đứng không vững, hai chân hơi nhũn. Cả hai đều thở d.ốc. Trịnh Sơn Từ thoáng nhìn thấy dáng vẻ hiện giờ của Ngu Lan Ý, lập tức dời mắt, yết hầu khẽ lăn lên xuống rồi vội quay đi chỗ khác.
Hai người trở về phòng, rửa mặt xong liền thổi tắt ngọn nến. Ngu Lan Ý gối đầu lên vai Trịnh Sơn Từ. Trịnh Sơn Từ như muốn nói gì đó lại thôi, cố nhịn, nhưng cơn cưỡng chế quen thuộc lại có dấu hiệu tái phát.
Y đưa tay đỡ lấy đầu Ngu Lan Ý, khẽ nâng lên.
Ngu Lan Ý lập tức cảm thấy cằm mình bị đẩy lên, trong lòng không khỏi bốc lên một ngọn lửa nhỏ: lại định nói gì đây? Dựa vai một chút mà cũng sái cổ? Cậu thực sự muốn tung cho Trịnh Sơn Từ một cú đấm, đấm cho y bay lên nóc giường, chui vào trong đó rồi có moi cũng không lôi ra nổi.
Nhưng lần này Trịnh Sơn Từ không nhắc tới chuyện "dựa vai bị sái cổ" nữa, trái lại còn kéo đầu cậu áp vào lồng ngự.c mình. Tuy lồng ng.ực kia hơi cứng, nhưng Ngu Lan Ý lại rất vừa lòng – ít ra y cũng không buông lời khiến người ta muốn đấm như trước.
"Như thế này tựa vào sẽ thoải mái hơn một chút."
Ngu Lan Ý nhẹ nhàng lên tiếng, trong lòng ngọn lửa nhỏ "bùm" một cái
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phu-lang-ta-la-nam-phu-ac-doc/2748032/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.