An ca nhi bảo người hầu đem lễ vật đưa cho Ngu Lan Ý: "Đây là ta phải đến lưu ly trản, ngươi nhìn xem có thích hay không?"
Ngu Lan Ý mở hộp.
Chiếc lưu ly trản ngũ sắc rực rỡ, thân trản trong suốt lấp lánh, hoa văn điêu khắc trên mặt như đang nhảy múa, phản chiếu ánh sáng trong suốt mờ ảo. Ngu Lan Ý đưa tay sờ thử, cảm giác mượt mà tinh tế, ấm áp nơi đầu ngón tay.
Hắn yêu thích không buông.
An ca nhi thấy hắn thích, trong lòng cũng vui. Đây là món hắn tốn nhiều công sức mới mua được, nhà mẹ đẻ cũng góp sức. Hiện tại thấy Ngu Lan Ý vui vẻ, liền thấy xứng đáng.
"Cảm ơn tẩu tử." Ngu Lan Ý cẩn thận cất lưu ly trản vào hộp, đưa cho Kim Vân cầm.
Hắn liếc nhìn An ca nhi, đối phương cũng nhìn hắn, hai người khẽ cúi đầu. Ngu Lan Ý nghĩ, An ca nhi là người một mình gả đến nhà khác, trong lòng hẳn cũng thấp thỏm, giống hắn khi trước gả cho Trịnh Sơn Từ mà chưa gặp đại ca, đại tẩu, tiểu đệ, trong lòng cũng từng hoang mang như thế.
An ca nhi là người có phẩm hạnh hiền lương, danh tiếng tốt trong kinh thành, gia thế tốt, diện mạo lại là đại mỹ nhân, nay còn tặng hắn bảo vật quý giá như vậy.
"Đại tẩu, ngươi thật tốt." Ngu Lan Ý cười nói, "Về sau nếu ai dám khi dễ ngươi, ngươi cứ nói với ta, ta giúp ngươi 'tấu' hắn."
An ca nhi nhớ đến chuyện cũ, bật cười: "Mỗi lần nghĩ đến chuyện ấy vẫn muốn cảm ơn ngươi và Sơn Từ, nếu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phu-lang-ta-la-nam-phu-ac-doc/2748097/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.