Trịnh Sơn Từ nghĩ thầm may mà hắn vốn dĩ đã lớn lên rất đẹp.
Ngu Lan Ý uể oải nói: "Mì thịt thái sợi ăn cũng được, tối mai ta còn muốn ăn. Dù sao Bình An ăn cháo bột, hắn không cần ăn cơm canh như chúng ta."
Trịnh Sơn Từ: "Còn phải nấu thêm một chén canh đông âm, ăn kèm cháo bột cho vừa miệng."
Tiểu Bình An từ khi bị Trịnh Sơn Từ đút canh đã thành quen, giờ mỗi bữa đều muốn có canh.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, lòng Ngu Lan Ý cũng bình ổn lại. Chuyện kia là việc duy nhất hắn từng giấu Trịnh Sơn Từ - tất nhiên giấu tiền riêng không tính.
Ngu Lan Ý đi kiểm lại tiền riêng của mình, tích cóp nhiều năm, tổng cộng được đúng một trăm lượng bạc. Sau khi Trịnh Sơn Từ thăng quan, bổng lộc mỗi tháng thành mười lăm lượng, sắp đến kỳ lĩnh tiếp theo, cộng lại cũng được một trăm mười lăm lượng bạc rồi.
Trịnh Sơn Từ giao bổng lộc cho Ngu Lan Ý giữ, còn phòng thu chi mỗi tháng cấp riêng hắn hai mươi lăm lượng làm tiền tiêu vặt. Hắn ăn ở trong nhà, ban ngày làm việc ở thiện đường, một tháng tiêu chẳng đáng bao nhiêu. Trừ những lần theo Ngu Lan Ý dạo chợ đêm, hoặc đi tắm cùng cả nhà, hay mua đồ chơi cho Tiểu Bình An, Trịnh Sơn Từ chẳng có mấy dịp xài đến tiền.
Mở quán ăn, tiệm vặt, hiệu vải và tiệm nước hoa đều do phòng thu chi quản lý thu lời. Hắn có nhu cầu gì chỉ cần đến lĩnh bạc. Một tháng chưa chắc tiêu đến mười lượng, đôi khi chỉ dùng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phu-lang-ta-la-nam-phu-ac-doc/2748131/chuong-137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.