Trịnh Sơn Từ ở Thái Thường Tự làm tròn bổn phận, còn phụ trách việc học cho hai vị hoàng tử. Hắn chỉ muốn làm cho xong phần việc của mình, cẩn trọng làm người.
Tưởng chiêm sự vốn không ưa Trịnh Sơn Từ, nhưng từ sau khi Trịnh Sơn Từ dâng tấu đưa Hồ tự khanh vào thiên lao, trong lòng hắn bắt đầu nảy sinh tâm lý e ngại, không còn dám dễ dàng chọc vào nữa.
Mấu chốt là hắn từng âm thầm tìm điểm yếu của Trịnh Sơn Từ, nhưng tìm mãi vẫn không thấy.
Người này làm quan sáu năm, không mắc sai phạm, dù chỉ là chút sơ sót nhỏ cũng không có. Tưởng chiêm sự càng nghĩ càng thấy kỳ lạ, càng nghĩ càng cho rằng Trịnh Sơn Từ là người có dã tâm.
Con người không thể mãi khắc chế d.ục vọ.ng bản thân, trừ phi trong lòng mang mưu đồ lớn hơn, bởi vậy mới kiên nhẫn chờ đợi.
Tưởng chiêm sự nghĩ thầm: cứ chờ xem Trịnh Sơn Từ còn có thể "diễn" được mấy năm, diễn mãi cũng sẽ có lúc không diễn nổi nữa.
Hai vị hoàng tử theo Trịnh Sơn Từ học tập, tiếp thu được rất nhiều. Tạ Thừa và Tạ Đạm đều học được cách nhìn nhận vấn đề từ các góc độ khác nhau, đến khi Võ Minh Đế khảo hạch, thường sẽ phát hiện tư tưởng của họ có phần độc đáo mới mẻ.
Ngụy thủ phụ và Bàng thủ phụ thỉnh thoảng cũng đến giảng bài cho hai vị hoàng tử, nhưng khi được khen ngợi, cả hai chỉ khiêm tốn nói rằng là do hoàng tử bẩm sinh thông tuệ.
Võ Minh Đế nói: "Hai vị ái khanh quá khiêm tốn."
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phu-lang-ta-la-nam-phu-ac-doc/2748135/chuong-141.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.