"Ngu phu lang vì Ngu đại nhân xem mắt đã bôn ba bao nhiêu năm, lần này chỉ sợ lại không nên chuyện." Một ca nhi chán nản nói.
"Ta lại thấy có hy vọng." Một ca nhi khác chen vào, "Ngu đại nhân tuổi không còn nhỏ."
An ca nhi ngồi một bên, hai tai đã dựng thẳng.
Vài ca nhi nói chuyện với nhau, trong lời mang theo mong chờ mà cũng không giấu được vài phần thất vọng.
Khương ca nhi gọi An ca nhi ra ngoài vườn dạo một vòng, "Ngươi từ sau khi lui hôn liền ru rú trong nhà, có phải nghẹn đến hỏng rồi không? Nói đi cũng phải nói lại, trong kinh thành tài tuấn không thiếu, lúc trước ngươi cùng Trương thế tử đính hôn ta còn chẳng tiện nói gì, giờ đã một đàng hai ngả, ta liền muốn nói cho rõ."
Khương ca nhi nửa đùa nửa thật: "Chỉ nói về tướng mạo, hắn cũng không xứng với ngươi. Ngày nay có khoa cử, thế gia cũng không như trước vinh hiển. Nhưng nhà ta vẫn có người thi đỗ, còn Thừa Nghĩa hầu phủ chỉ dựa tiền tích cóp sống qua ngày, con cháu chẳng có gì đáng nói, Trương thế tử nhờ vào gia thế mới được phân quan, có gì đáng kể."
Hắn vốn dĩ bất mãn với hôn sự ấy từ lâu, nhưng thân phận tiểu bối không thể can thiệp, chỉ đành nhẫn nhịn.
Nay Trương thế tử làm ra trò cười, hôn sự với An ca nhi tan vỡ, trong lòng họ đều hả hê.
An ca nhi mỉm cười: "Sau này chuyện của hắn không liên quan đến ta. Giờ ta chỉ muốn sống cho yên ổn."
"Còn phải tìm một người
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phu-lang-ta-la-nam-phu-ac-doc/2748205/chuong-210.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.