Cố Mang nghe Mạnh Kim Dương nói, không biết nghĩ tới cái gì mà ánh mắt lạnh như băng chợt lóe vẻ tàn nhẫn.
Giương mắt nhìn khuôn mặt áy náy của Mạnh Kim Dương, cô bỗng nhiên nhếch môi nở nụ cười.
Khóe mắt xinh đẹp lộ ra vẻ hoang dã, giọng điệu hững hờ: "Được, vậy sau khi vào trường học, làm bài tập của mình, cậu làm giùm mình."
Mạnh Kim Dương nghe vậy, khóe miệng hơi co giật.
Quên đi, cô chịu đến trường cùng cô ấy là được rồi, về phần bài tập, làm thì làm.
Ánh mắt Mạnh Kim Dương trở nên vội vã: "Vậy bây giờ chúng ta trở về trấn Trường Ninh."
Cố Mang ăn dâu tây sấy ngọt muốn chết, đôi mắt đen lạnh lùng, vô cảm: "Không cần quay về trên trấn, chúng ta đến Minh Thành."
Mạnh Kim Dương nghi hoặc nhìn cô: "Vì sao?
"Bố mẹ mình bị tai nạn nửa tháng trước, qua đời rồi."
''Cái gì?!" Sắc mặt Mạnh Kim Dương thay đổi: "Sao lại xảy ra chuyện như vậy?''
Biểu cảm của Cố Mang không có thay đổi gì, lời ít ý nhiều: "Ngoài ý muốn.''
Trái tim của Mạnh Kim Dương đập dữ dội: "Vậy Cố Âm và Cố Tứ thì sao?''
"Cái này cậu đừng quan tâm, mình tìm một trường học ở Minh Thành rồi đi học cùng cậu."
Giọng nói của Cố Mang lạnh lùng, nhắc tới bố mẹ đã mất mà ánh mắt bình tĩnh như đầm sâu, khóe mắt hơi nhếch lên xuất hiện sự lạnh lùng tà ác.
Mạnh Kim Dương thấy cô không muốn nói nữa, ngoan ngoãn ồ một tiếng, muốn nói lại thôi: "Vậy mình đi thu dọn đồ đạc."
''Ừ.''
Hai đĩa trái cây
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phu-nhan-ngay-nao-cung-online-va-mat/1605227/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.