Mạnh Kim Dương nghe vậy, lập tức cau mày, lo lắng hỏi: "Cậu thật sự giúp người ta đánh nhau kiếm tiền sao? Vậy cậu có bị thương không? Cậu cởi quần áo ra để mình kiểm tra chút coi."
Cô ấy đứng dậy định cởi quần áo Cố Mang.
Cố Mang nắm tay cô ấy lại, nhìn vẻ mặt lo lắng của cô ấy, nụ cười thật tươi, đôi mắt xinh đẹp ánh lên vẻ tinh nghịch.
Thấp giọng nói: "Mình học một chút về máy tính, giúp người ta làm phần mềm nhỏ, cũng kiếm được ít tiền."
Mạnh Kim Dương nhìn chằm chằm vào đôi mắt trong veo của cô, xác nhận cô không lừa dối cô ấy, thở phào nhẹ nhõm: "Cậu làm mình hết hồn."
Cố Mang khoác vai cô ấy, bảo cô ấy ngồi xuống, hai người là những người tốt: "Yên tâm, mình không đánh nhau, mình chỉ đánh người thôi."
Mạnh Kim Dương: "..."
Sự hung hãn của Cố Mang, Mạnh Kim Dương đã thấy từ năm 5 tuổi.
Giây trước cô còn đang mỉm cười với bạn, giây sau đã cầm gạch đập thẳng vào đầu bạn không thương tiếc.
Thật sự chẳng ai làm cô tổn thương được.
Cô không bị thương là tốt rồi.
Về phần người khác, Cố Mang vốn không phải là kẻ gây sự, trừ khi người khác chọc giận cô trước.
Bị đánh cũng là đáng đời.
Mạnh Kim Dương ăn một quả dâu sấy để trấn tĩnh lại, tiếp tục quay lại chủ đề chính: "Cố Mang, mình bây giờ thực sự đã khỏe nhiều rồi, không cần ở đây nữa."
Cố Mang nhìn một vòng môi trường cao cấp của viện điều dưỡng: "Chỗ này khá tốt, sao lại không chứ? Cũng không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phu-nhan-ngay-nao-cung-online-va-mat/1605228/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.